您现在的位置是:NEWS > Bóng đá
Soi kèo phạt góc Shanghai Port vs Yokohama Marinos, 19h00 ngày 4/3: Chủ nhà lép vế
NEWS2025-03-06 17:11:00【Bóng đá】2人已围观
简介 Hồng Quân - 03/03/2025 15:55 Kèo phạt góc lương minh tranglương minh trang、、
èophạtgócShanghaiPortvsYokohamaMarinoshngàyChủnhàlépvếlương minh trang Hồng Quân - 03/03/2025 15:55 Kèo phạt góc
很赞哦!(9)
相关文章
- Nhận định, soi kèo Shanghai Port vs Yokohama Marinos, 19h00 ngày 4/3: Tiếp tục gieo sầu
- Nintendo cho phép người chơi tự thiết kế cấp độ trong Mario
- Con Đường Tơ Lụa – Gừng càng già càng cay
- 9 điều 'bực mình' khi chơi support trong LMHT thường gặp
- Nhận định, soi kèo Juventus vs Hellas Verona, 2h45 ngày 4/3: Chắc chân top 4
- Chưa đầy 1 tuần, giải thưởng của The International 4 đã vượt mốc 100 tỷ đồng
- (Clip sexy) Giải nhiệt với clip múa cột sexy của nữ nhân vật game
- Truyện Thời Tiết Trong Tim Em
- Soi kèo góc Barcelona vs Real Sociedad, 23h15 ngày 2/3
- 7 Clip quảng cáo hay nhất lịch sử ngành công nghiệp game
热门文章
站长推荐
Nhận định, soi kèo Sporting San Jose vs Guanacasteca, 08h00 ngày 4/3: Chia điểm
Hắn ở lại cũng chẳng có tác dụng khiến Tiêu Nhữ Xương ra quyết định ngay, Cầu Thế Trinh gật đầu đồng ý.
Từ cánh cửa sảnh đang mở rộng nhìn ra bên ngoài, có thể thấy sao trên trời đã dần biến mất, cả một bầu trời rộng lớn giờ chỉ còn lại vầng trăng, cũng mông lung ảm đạm.
Tiêu Nhữ Xương nhất định bảo trì tư thế cuộn lại núp ở trên ghế bất động, thỉnh thoảng ngón tay co quắp một cái cho thấy hắn không có ngủ, cho thấy hắn đang suy tư kịch liệt.
Cầu Thế Trinh ngồi ở một bên, lẳng lặng chờ quyết định của hắn. Không có thúc giục cũng không dám thúc giục, hắn sợ Tiêu Nhữ Xương cái gì cũng không để ý cùng hắn liều cái cá chết lưới rách, phía Lang hoàn các hắn không có biện pháp giải quyết, về sau lang hoàn các có hành động trả thù gì tạm thời không nói đến, hiện tại tâm trí của hắn tất cả đang đặt trên người ngồi đối diện này.
Ngoài cửa sổ dần xuất hiện ánh rạng đông nhàn nhạt, xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu vào bên trong nhà, chiếu vào thân thể Tiêu Nhữ Xương đang cuộn thành một khối trên ghế, thân thể kia không có một chút sinh khí nào, lộ ra vẻ hưu quạnh lạnh thấu xương cùng suy yếu mệt mỏi.
Ánh sáng của ngọn đèn dầu dần tàn yếu mơ hồ, trời đã sáng choang, không đợi được nữa rồi. Cầu Thế Trinh đứng lên, thổi tắt ngọn đèn dầu bên cạnh, lãnh đạm nói: "Ngươi cho Thẩm Hựu Đường bao nhiêu bạc, ta sẽ trả lại tất cả số bạc đó cho ngươi. Ta có thể nói cho ngươi biết, người của lang hoàn các tuyệt đối không tìm được Thanh Lạc, khi chúng ta bị công đường thẩm vấn, tin tức sẽ truyền tới lang hoàn các, nếu bọn họ vẫn không tìm được Thanh Lạc, sẽ cho rằng ngươi đem Thanh Lạc dấu đi, hoặc là biết rõ ngươi không có giấu Thanh Lạc, nhưng để giữ vững uy tín của lang hoàn các họn họ cũng sẽ đẩy trác nhiệm lên đầu ngươi."
Khả năng Lang hoàn các đẩy trách nhiệm là cực nhỏ, nhưng là. . . . . .
"Được, liền theo như ngươi nói, ta đi lang hoàn các rút lui ủy thác." Tiêu Nhữ Xương ngẩng đầu lên, cắn răng gật đầu đáp ứng. Còn ba canh giờ nữa, thời gian hắn cùng lang hoàn các ước định sẽ kết thúc, nếu mọi chuyện giống như Cầu Thế Trinh nói, cái gì cũng có thể xảy ra, hắn sẽ không gánh nổi mối nguy hiểm đó. Có thể lấy lại bạc, trận này cũng không coi là thất bại.
Vả lại, cả đêm đau khổ, hắn đã nghĩ rất nhiều rất nhiều, trước kia cùng Cầu Thế Trinh đấu những thứ này là vì muốn đem muội muội gả cho hắn, hiện tại, còn phải giữ cửa hôn sự này sao? Không thể kết cũng không muốn kết nữa, không vì hôn sự đó, cần gì phải tranh cãi nữa đấu nhau nữa?
Cầu Thế Trinh cáo từ trở về phủ. Phân phó Cầu Hải đem toàn bộ ngân phiếu kiếm được từ Thẩm Hựu Đường đưa đến cho Tiêu Nhữ Xương, Cầu Hải ngây người.
"Gia, thật vất vả mới khiến vị chủ nhân Tiêu gia kia nôn ra máu, tại sao lại trả lại chứ?"
"Trả lại đi. Mặc dù số bạc này không nhỏ, nhưng đối với Tiêu gia mà nói, cũng chẳng đáng là bao, Tiêu Nhữ Xương đã đáp ứng ta, ta theo hắn hòa giải thôi."
Đơn giản như vậy, nhưng vẫn rất khó hiểu, Cầu Hải ngây ngốc tại chỗ không thể nhúc nhích. Bọn họ lo lắng muốn chết, hai vị Gia kia lại một tiếng giải hòa liền đem ân oán lúc trước biến mất?
Tiêu Nhữ Xương rút lui ủy thác, đám người Tần Minh Trí liền có thể trở lại. Cầu Thế Trinh có chút lo lắng cùng chờ mong, hắn phải đi tìm Thẩm Thanh Lạc ngay lập tức, để Thẩm Thanh Lạc một thân một mình ở lại trong hang động, thật lo lắng.
Giờ Tỵ, bốn người Tần Minh Trí trở lại.
"Đều không có việc chứ?" Cầu Thế Trinh thấy bốn người sắc mặt mệt mỏi, có chút lo lắng hỏi: "Bọn họ dùng hình bức cung các ngươi sao?"
"Không có dùng hình bức cung, mà dùng thuốc." Tạ Hoán thở ra một hơi, có chút sợ hãi nói: "Lúc trên đường trở về, bốn người bọn nô tài đã nói ra tình huống của nhau, đều có một đoạn thời gian không có trí nhớ gì."
"Hẵn còn may, lúc ấy cho rằng bọn nô tài là mấy quản sự, tương đối làm người khác chú ý, Cầu Hải làm việc lại rất chắc chắn, liền để cho hắn lưu lại không có đi ra ngoài đánh lạc hướng." Tần Minh Trí cũng sợ không dứt.
Cầu Thế Trinh cùng Thẩm Thanh Lạc ở núi bên trong Tê Phượng, chỉ có Cầu Hải biết, may mắn Cầu Hải không có đi ra ngoài để đánh lạc hướng, hắn cũng không phải là quản sự, lang hoàn các không có chú ý tới hắn, bằng không, nếu bị bắt được, bị hạ dược vật lại bất tri bất giác nói ra. . . . . .
Khi đó nếu không được báo động trước, hắn và Thẩm Thanh Lạc căn bản không biết phải ẩn trốn, Cầu Thế Trinh trong nháy mắt sợ tới mức tay chân lạnh như băng khắp cả người mồ hôi lạnh.
Đêm dài lắm mộng, Cầu Thế Trinh phân phó Tần Minh Trí, lập tức chuẩn bị những thứ cần thiết để thành thân, cũng không cần chọn ngày lanh, bắt đầu tôt chức thành thân từ ngày hôn nay, mau cho người gián giấy hỷ đi.
Tần Minh Trí đáp ứng, nhìn Cầu Thế Trinh vội vội vàng vàng xuất phủ, có chút không yên lòng hỏi: "Gia, người bây giờ phải đi tìm Thẩm quản sự? Có sợ Tiêu gia lật lọng không rút lui ủy thác hay không, chỉ là cùng người của lang hoàn các thương lượng lại, thả chúng ta ra ngoài, chờ người đi đón Thẩm quản sự?"
">Truyện Xuân Mang Lưu Luyến
Truyện Dạ Thuyền Xuy Địch Vũ Tiêu Tiêu
">
Công Thành Chiến ra mắt Teaser Việt hóa chính thức!
Nhận định, soi kèo TPHCM vs Hoàng Anh Gia Lai, 19h15 ngày 2/3: Giải cơn khát chiến thắng
Truyện Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Lâm Chiếu Hạc nói: "Một vạn ba nghìn không trăm sáu mươi bảy..."
Ông chủ nghe vậy lắc đầu, "Chao ôi, người trẻ tuổi thật sự không có đủ kiên nhẫn mà, tôi đã chơi đến hơn ba mươi vạn rồi."
Lâm Chiếu Hạc không quan tâm sự khinh thường của ông chủ, sau khi chơi hơn bảy vạn cấp cuối cùng chỉ có thể hối thúc đội ngũ phát triển sớm cập nhật thêm, khá là nhàm chán.
Chủ quán đã mở quán bán ở đây gần một năm, cả xóm ai cũng biết bún bò của ông ấy ngon. Tô bún trên tay Lâm Chiếu Hạc vừa mới ra lò đã bốc khói nghi ngút, nước súp đậm đà với sợi mì trắng như tuyết, phủ ớt xanh và vài lát thịt bò điểm thêm một ít hành lá cắt khúc rắc lên trên khiến mọi người có cảm giác thèm ăn.
Lâm Chiếu Hạc gắp một đũa lớn cho vào miệng, nhai vài lần rồi nuốt xuống, đang định ăn miếng thứ hai thì nghe thấy tiếng la hét thất thanh và tiếng bước chân đang lao về phía này. Đến khi Lâm Chiếu Hạc hồi thần mới thấy quầy bún bên cạnh đã biến mất, thậm chí thực khách cũng biến mất không tăm hơi, chỉ còn lại có một mình cậu lôi thôi lếch thếch đi dép lê đang đứng ngẩn người, ngẩng đầu liền nhìn thấy trên bầu trời xanh xuất hiện một cỗ xe màu đen, cỗ xe này có chút quen thuộc, dường như đã từng nhìn thấy ở nơi nào đó thì phải.
Đúng như Lâm Chiếu Hạc đang suy nghĩ, cỗ xe to lớn lao nhanh về phía mặt đất. Sau một tiếng nổ lớn, nó đập xuống một cái hố rất lớn trên mặt đất, khói bụi đen kịt bay xung quanh xe ngựa, một bóng đen bay lên trên xe ngựa, che khuất bầu trời như một quỷ thần. Bóng đen vặn vẹo, biến dạng phát ra âm thanh kinh khủng như tiếng than khóc của vạn người, Lâm Chiếu Hạc chỉ nghe đến lần thứ hai thôi mà màng nhĩ đã bị chấn động đến đau đớn.
Chỉ là, xe ngựa này nhìn có chút quen mắt thì phải, Lâm Chiếu Hạc cằn nhằn, đột nhiên một tia sáng xẹt qua, nhớ tới cái gì đó, không khỏi thốt ra một câu chửi thề.
"Con mẹ nó." Lâm Chiếu Hạc mắng, "Sao cái thứ đồ chơi này cũng đến thế?"
Vừa mắng, cậu vừa bỏ chạy với bún bò trong tay, phóng hết sức chạy ra ngoài, quay lại nhìn thì con đường phía sau đã bị khói đen nuốt chửng, cứ như là chỗ Lâm Chiếu Hạc đang đứng và chỗ đó là hai thế giới...
Lâm Chiếu Hạc thở phì phò, khịt khịt mũi, cúi đầu lưu luyến nhìn tô bún bò trong tay mình không nỡ vứt nó đi nhưng tô bún bò đã bị phủ một lớp bụi dày đặc không thể ăn được nữa.
"..." Sau khi nhìn chằm chằm tô bún bò cả tiếng đồng hồ, Lâm Chiếu Hạc thở dài, nước mắt lưng tròng ném tô bún bò vào thùng rác.
"Sớm muộn gì cũng tống bọn mi trở về." Lâm Chiếu Hạc chua xót nguyền rủa. Đang định mắng thêm vài câu thì điện thoại đột nhiên vang lên, Lâm Chiếu Hạc liếc nhìn tên thì là "sếp" gọi tới, liền ấn vào nút nghe, đổi giọng ngọt xớt như đường, "Xin chào ~ Sếp~".
"Nói tiếng người." Một giọng nam trầm và từ tính phát ra từ đầu dây bên kia, "Đang ở đâu?"
"Tiệm bún bò ở phố Dân An." Lâm Chiếu Hạc ngoan ngoãn nói.
"Ở đó hình như mới xảy ra chuyện đúng không?" Sếp chậm rãi nói.
Lâm Chiếu Hạc rất thích giọng nói của hắn, nhưng lại không nhận ra giọng nói của hắn so với lúc trước nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Đúng vậy, tôi mới từ đó đi ra."
Cậu vỗ vỗ bụi trên người rồi ho khan hai tiếng.
"Cậu không sao chứ?" Sếp hỏi.
"Không sao." Lâm Chiếu Hạc đáp, "Mới chạy ra nên hơi mệt tí thôi."
"Vậy đến công ty đi." Sếp nói, "Có việc gấp."
"Vâng." Lâm Chiếu Hạc gật đầu.
Nghe vậy, sếp ậm ừ rồi cúp điện thoại, Lâm Chiếu Hạc vừa thở dài vừa nghe tiếng bíp.
Kể từ sau vụ việc ba năm trước, cuộc sống của mọi người bị đảo lộn hết. Trước đây là do cuộc sống áp lực, nhưng bây giờ không phải là sống áp lực nữa mà thăng cấp lên thành sống được thôi đã là một kỳ tích rồi. Chưa nói đến chuyện kiếm việc làm ổn định, vợ con đã trở thành điều xa xỉ.
Vì vậy, Lâm Chiếu Hạc vô cùng trân trọng công việc hiện tại, chỉ ước mỗi ngày đều có thể sống ở công ty hai tư trên hai tư-
Mà nay sếp lại lên tiếng gọi cậu đến công ty, Lâm Chiếu Hạc tất nhiên rất vui, thế là không quan tâm cả người mình toàn bụi đất xoay người chạy đến công ty.
Trên đường đi, cậu gặp rất nhiều người trốn khỏi phố Dân An, tất cả đều lộ vẻ thất vọng mà nhìn đường phố phía sau bị sương mù đen bao phủ.
Từ sâu trong màn sương đen, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu thảm thiết và tiếng va chạm cực lớn, như thể cả thế giới sắp bị hủy diệt. Nếu như trước đây, mọi người nhất định sẽ lấy điện thoại di động ra vừa quay vừa trầm trồ, nhưng bây giờ vẻ mặt của mọi người chỉ có vẻ mệt mỏi và sợ hãi chứ không còn là sự phấn khích và tò mò như ban đầu...
Lâm Chiếu Hạc cũng đã quen với cảnh tượng như vậy từ lâu, trong lòng khẽ thở dài.
Công ty cách phố Dân An không tính là quá xa, chỉ cần băng qua ba con phố là đến.
Lâm Chiếu Hạc bước lên tầng ba, mở cửa ra, liền nhìn thấy cô gái nhỏ Tiểu Từ đang ngồi ở quầy lễ tân sơn móng tay, Tiểu Từ thấy cậu đi vào, cô vừa nhếch khóe miệng đang định nói gì đó.
"Dừng." Lâm Chiếu Hạc ngắt lời cô, "Trang tổng ở đâu? Tôi có việc gấp cần tìm anh ấy."
Tiểu Từ nói, "Trong văn phòng..."
">Truyện Sổ Tay An Toàn Lao Động
"> Điện thoại giá rẻ Moto E trình làng, giá 3 triệu đồng